Buông bỏ sân si
Hãy buông tay những giận hờn cay nghiệt,
Đừng níu giữ lòng sân si nặng nề.
Gió vẫn hát khúc bình yên tha thiết,
Sao không cùng gió, thả hồn bay về?
Đố kỵ kia như mây đen bủa phủ,
Chắn ánh sáng trên con đường ta đi.
Lòng thanh thản, như suối nguồn tưới đủ,
Sẽ thấy đời còn đẹp lắm, bạn tri.
Đừng để ngày trôi qua
Thức dậy sớm, trời còn chưa sáng,
Một ngày mới chờ ta tạo rạng ngời.
Đừng để phút giây lặng lẽ trôi,
Mỗi nỗ lực là một bước tới đỉnh.
Công việc chẳng chờ ai trì hoãn,
Sóng cuộc đời không chậm với lười biếng.
Cầm lấy bút, gieo hạt giống siêng năng,
Vì thành công chỉ đến với những ai bền chí.
Giữa cơn mơ vật chất
Chạy theo chiếc bóng vàng son,
Đời ta rơi mãi vào vòng bon chen.
Tay chạm đến, lòng lại thèm,
Ham muốn chẳng đáy, ngày thêm nhọc nhằn.
Nhà cao, xe rộng có cần?
Khi tim chật chội, lòng tràn nỗi lo.
Tiếng cười đâu? Chỉ toàn gió,
Nhẹ trôi qua kẽ tay nhỏ nhoi.
Tâm trí an yên
Giữa dòng đời hối hả,
Tâm hồn ta có khi nào
Lạc lối giữa những lo toan, áp lực?
Như chiếc lá nhỏ nhoi trong bão táp,
Cần một điểm tựa để lặng yên.