Chiếc cửa gỗ khẽ khàng khép lại, ngăn cách David khỏi cái lạnh cắt da của buổi tối mùa đông Wellington. Hơi thở anh phả ra thành làn khói mỏng, hòa lẫn với ánh đèn vàng nhạt trong căn hộ nhỏ. Chiếc áo khoác dày nặng trĩu trên vai, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa vừa tạnh. Anh thả mình xuống chiếc ghế sofa cũ, giày vẫn chưa kịp tháo, ánh mắt mệt mỏi lướt qua căn phòng quen thuộc.
Bên cạnh laptop, tách trà bạc hà từ sáng nay đã nguội lạnh. Chiếc máy ảnh đặt hờ trên bàn, dây đeo còn vương mùi da mới. Hôm nay, David vừa hoàn thành một dự án ảnh cho một tạp chí du lịch địa phương. Những bức hình từ khu bảo tồn thiên nhiên Zealandia và ngọn hải đăng Cape Palliser đã được chụp trọn trong ánh sáng đẹp nhất – nhưng không hiểu sao lòng anh vẫn nặng trĩu.
Đưa tay vuốt mái tóc ẩm, David nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt. Một tháng qua, cuộc sống của anh diễn ra như một vòng lặp đều đặn: sáng sớm đi chụp hình, chiều chỉnh sửa ảnh, tối muộn về đến nhà trong trạng thái kiệt sức. Công việc nhiếp ảnh, dù là niềm đam mê, đôi lúc vẫn như một guồng quay mà anh không dừng lại được.
Đôi mắt David dừng lại trên bức tường nơi một bản đồ thế giới được ghim cẩn thận. Các dấu ghim đỏ đánh dấu những nơi anh đã đặt chân đến – từ những khu rừng xanh ngắt ở Canada, đến những ngôi làng nhỏ bên dãy Alps. Nhưng ở khu vực Đông Nam Á, những ô trống trên bản đồ vẫn còn nguyên. Ngón tay anh lần tìm đến Việt Nam, nơi tháng trước anh đã dành cả đêm để đọc về Đà Nẵng, Hội An và những bãi biển miền Trung.
David chợt nhớ đến bức ảnh quán cà phê ven đường với những chiếc ghế nhựa đỏ. Hình ảnh giản dị ấy, cùng bầu không khí ấm cúng, đã len lỏi vào tâm trí anh, kéo anh ra khỏi nhịp sống hối hả hiện tại. Anh nhắm mắt, tưởng tượng mình đang ngồi trong quán, một ly cà phê sữa đá thơm nồng trước mặt, bên cạnh là những con người xa lạ nhưng mỉm cười ấm áp.
Một suy nghĩ lóe lên. "Mình đang làm gì với cuộc sống của mình?" – câu hỏi vang lên trong đầu David như một lời nhắc nhở. Anh có tất cả: công việc yêu thích, tự do khám phá những nơi mình muốn, nhưng sao vẫn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó?
David đứng dậy, bước đến bàn làm việc. Anh mở laptop và rê chuột, lướt qua những thông tin chi tiết về các chuyến bay từ Wellington đến Việt Nam. Các đường bay hiện lên trên màn hình: quá cảnh tại Singapore, Bangkok hoặc Kuala Lumpur trước khi hạ cánh tại Đà Nẵng – thành phố mà gần đây anh cảm thấy gắn bó một cách kỳ lạ.
David chưa đặt vé, nhưng từng dòng chữ trên trang web khiến lòng anh nôn nao. Anh tạm rời khỏi trang đặt vé và chuyển sang tìm hiểu về văn hóa, phong tục và những điều cần chuẩn bị cho chuyến đi.
David mở một tab khác để tìm kiếm về thị thực và các thủ tục nhập cảnh vào Việt Nam. Anh cẩn thận ghi chú lại: "Thị thực du lịch có thể xin trực tuyến. Thời hạn tối đa là 30 ngày. Cần có hộ chiếu còn hiệu lực ít nhất 6 tháng".
David mỉm cười, tưởng tượng ngày anh đặt chân đến Việt Nam – không chỉ để chụp những bức ảnh đẹp, mà còn để tìm kiếm điều gì đó còn thiếu trong tâm hồn. Một hành trình mới sắp bắt đầu, chỉ chờ anh quyết định chính thức.
Tác giả Kim