Hà: Các cậu có bao giờ làm việc với đồng nghiệp từ nhiều quốc gia khác nhau chưa? Mình thấy quản trị đa văn hóa phức tạp thật đấy.
Minh: Đúng, phức tạp nhưng thú vị. Đợt trước mình tham gia dự án với một nhóm có người Nhật, Mỹ, và Ấn Độ. Mỗi người có phong cách làm việc khác nhau. Trong nhóm này, nhóm người Nhật thì chuộng sự chi tiết, nhóm người Mỹ lại thích nhanh gọn và tập trung vào kết quả.
Lan: Còn nhóm người Ấn Độ mà cậu đã gặp thì sao?
Minh: Họ rất linh hoạt, nhưng đôi khi hay trì hoãn thời hạn vì muốn thảo luận thêm.
Huy: Vậy làm sao để phối hợp hiệu quả?
Minh: Quan trọng nhất là giao tiếp. Mình phải học cách lắng nghe và tôn trọng sự khác biệt. Ví dụ, nhóm người Nhật rất ngại thể hiện ý kiến trực tiếp, nên mình thường sử dụng email hoặc họp riêng để góp ý.
Hà: Đúng rồi. Còn ở công ty mình, sếp rất chú trọng đến việc tổ chức các buổi chia sẻ văn hóa. Đợt trước, một đồng nghiệp người Đức của mình chia sẻ về cách làm việc theo kiểu "kế hoạch là tất cả." Từ đó, mình hiểu rõ hơn tại sao họ cần timeline cụ thể đến từng giờ.
Lan: Nhưng mình nghĩ không chỉ về công việc đâu, còn phải để ý đến các chi tiết nhỏ. Đợt mình đi công tác với đối tác người Trung Quốc, họ rất coi trọng việc trao danh thiếp. Mình làm đúng cách, họ ấn tượng tốt ngay từ đầu.
Huy: Có lẽ phải học hỏi nhiều từ những điều nhỏ như vậy. Nhưng các cậu có nghĩ việc áp dụng chung một cách quản trị sẽ hiệu quả hơn không?
Minh: Không hẳn. Mỗi nền văn hóa có giá trị và ưu tiên khác nhau. Thay vì áp đặt, mình nghĩ nên tìm điểm chung và tạo sự linh hoạt.
Lan: Đúng đấy. Như câu nói, “Unity in diversity” – đoàn kết trong sự đa dạng. Hiểu rõ khác biệt nhưng vẫn hướng đến mục tiêu chung.
Hà: Nghe hợp lý. Có lẽ mình phải tìm thêm tài liệu về quản trị đa văn hóa để áp dụng tốt hơn trong công việc.